Trong khu chợ cóc gần nhà mình có một chị gái bán dừa, nói một chữ “dừa” cho ngắn gọn, chứ thực ra chị ý bán đủ thứ đồ giải nhiệt theo mùa, như cuối Xuân mình thấy chị bán nước mía tươi, mía cắt khúc, rồi tới mùa Hè thì chị bán thêm dứa nguyên quả, nước ép dứa, cả măng tươi nữa. Rồi tới cuối mùa Hè chớm chớm mùa Thu, thì chị bán thêm nước dừa tươi và nguyên trái dừa,…
Mình sống ở gần khu chợ, nên cứ dăm hôm đi qua lại thấy chị có thêm “món” mới, hay cải tiến từ món này sang món kia. Dù không hay mua lắm nhưng đôi khi mình cũng nghía qua mua nước mía nhà chị vài lần.
Rồi có một buổi chiều chiều, mình lại đi qua nhà chị, thấy chị bày ra một cái mâm lớn chứa đầy ba món mới toanh, đó là chè dừa, thạch dừa, và món thạch dừa kèm nước ngô.
Mình có chút tò mò nên dừng xe hỏi chuyện chị, chị tươi cười xởi lởi kể về mấy món mới, kể về công đoạn chị làm, rồi chuyện chị tận dụng cùi dừa có được sau khi bán nước dừa tươi cho khách để làm món chè này, cả chuyện chị cũng mới mày mò học trên mạng cách làm thôi.
Lúc nói chuyện với chị, mình để ý có một cô nhóc nhỏ đứng loanh quanh cạnh chị, chị giưới thiệu là con gái chị, bé người nhỏ nhắn, tóc buộc thấp trông hơi rối, mặt dính chút nhọ nên có phần nhem nhuốc, nhưng đôi mắt thì sáng và hồn nhiên, có vẻ bé đang chăm chú coi mẹ bán hàng và chăm chú phụ mẹ nữa.
Buôn chuyện một lúc, mình “chốt” mua một cốc chè dừa. Chị gái gói gém cốc chè, kèm theo một ít đá do em bé con mang từ trong nhà ra. Thế là mình cảm ơn rồi chào hai mẹ con. Trước khi đi mình nhắn chị một lời chúc:
Chúc chị mua may bán đắt nha!!
Chỉ là chút thương mến gửi chị vậy đó ^^ như lòng thương mến gần gũi chị hay trao gửi tới mình.
Thế rồi sau khi về nhà và “xài” món chè, mình thấy chè thanh mát, vị thanh thanh mang theo mùi dừa tự nhiên, cảm nhận có gì đó chắt chiu, tay chạm tay khi ăn món chè.
Ấy nên là, chiêu hôm sau, mình tiếp tục qua nhà chị để mua tiếp cốc chè dừa loại mà hôm trước mình đã mua. Ấy thế mà, khi vừa mới dừng xe ở sạp hàng của chị, em bé gái thấy mình, bỗng nhiên nở nụ cười tươi rói, dường như cô bé đã nhảy lên vào lúc đó, nhưng có vẻ có chút rụt rè nên cô bé chỉ im lặng và nhún nhảy lên thôi, rồi sau đó quay vào nói gì đó với mẹ nó.
Mình bật lên chút tò mò trong lòng vì phản ứng có chút kỳ lạ của cô bé, nhưng mình vẫn chờ một lúc cho chị bán hàng cho người khách đến trước. Sau một lúc, chị quay ra và nhận ra mình, chị bèn cười bảo ý là:
Con bé nhà chị bảo là hôm qua cô chúc bán đắt hàng, mà sau đó là bán đắt hàng thật, nay cô lại đến rồi
Lúc đó mình mới nhận ra hóa ra nãy em bé hào hứng là vì vậy, mới nghĩ, niềm vui của trẻ con cũng thật đặc sắc và hôn nhiên, trí nhớ của trẻ con đôi khi thật dễ thương, nó nhớ được nhưng điều nhỏ nhắn bình dị nhưng có vẻ “khác thường” như vậy. Nên là lúc đó mình cũng thấy hoan hỉ tươi mát trong lòng, không phải tươi mát vì mình đã trao lời chúc, mà tươi mát vì mình và cô bé đã trao nhau niềm vui hồn nhiên, tươi mát vì niềm vui nhỏ nhỏ đã nảy nở trong lòng cô bé, thấy tươi mát vì thấy cách hạt mầm tươi vui nhảy từ lời chúc tới tâm hồn trẻ thơ, tới nhân duyên đưa đẩy, rồi lại nhảy về khoảnh khắc gặp lại của ba mẹ con cô cháu…
Đó, câu chuyện nhỏ vào một buổi chiều đi chợ vậy đó, tự nhiên thấy, một cốc chè bé bé cũng thật dễ thương, niềm vui của con trẻ thật hồn nhiên…
…