Cách đây vài tháng, tôi đã có một dự cảm, rằng mình sắp sụp đổ, vỡ vụn dần và tan biến, rồi sẽ hồi sinh sang một trạng thái mới mà tôi không hề dự đoán trước được.
Ngay trước khi cơn bão chuẩn bị ập đến, tôi đã có dự cảm, dự cảm đó chân thật, tự nhiên và tôi không hề nghi ngờ nó, cũng không đi tìm lý do vì sao nó đến. Dự cảm ấy chỉ tự nhiên, giống như sáng ngủ dậy, mở cửa, và ánh nắng chiếu vào phòng.
Rồi cuộc sống và tôi không cần chậm trễ chờ nhau, sự sống tiếp diễn, và cơn bão đổ ập tới. Nó diễn ra suốt trong nhiều tháng trời, lúc mạnh lúc yếu, lúc bình bình nhưng không dứt…
Trong những ngày đầu của cơn bão, tôi cảm nhận được rất rõ, có gì đó sắp vỡ ra, rồi vài ngày sau tôi bắt đầu cảm nhận có gì đó trong tôi đang thực sự vỡ ra, nó đau đớn và rỉ máu, cho tới khi vỡ hết tất cả, dường như không còn lại gì. Và chừng đó cũng chưa dừng lại, cảm giác sụp đổ ấy chỉ là sự khởi đầu của cơn bão.
Cơn bão mới bắt đầu nhưng nó đã càn quét gần như toàn bộ. Với những gì tan hoang ấy, tôi tiếp tục sống tiếp, tiếp tục có những biến cố xảy ra, bên trong và bên ngoài. Thật may mắn cho tôi, có lẽ cũng là nhân duyên cuộc đời đã xảy ra. Tôi đi một khóa tu xuất gia deo duyên – một lựa chọn tươi đẹp nhất đầu năm 2025 của tôi.
Khi tôi ra khỏi khóa tu và trở về. Tôi đã buông bỏ tất cả, buông bỏ những gì đã tan vỡ, buông bỏ phần còn lại trong lòng, buông bỏ cái thói quen tư duy tìm kiếm và phản khán của trí năng,..
Tôi không cố giữ lại thứ gì trong tâm nữa
Và dĩ nhiên… khó khăn vẫn chưa kết thúc. Tôi vẫn tiếp tục trải qua những ngày khó khăn, đó là những ngày, tôi cảm thấy dường như, mình sống rất thận trọng, rất chậm rãi. Chậm rãi giống như khi một người bị vấp chân ngã rất đau, toàn bộ sự chú ý chỉ chú tâm lên chỗ bị đau, mọi cử động trong thân và tâm người đó đều rất rõ.
Tôi cũng như vậy, trong “cơn đau” ấy, tôi đã sống chậm rãi và chánh niệm với cơn đau hơn bao giờ hết. Có lẽ số lượng nước mắt những ngày tháng ấy nhiều hơn cả cuộc đời trước đó của tôi cộng lại,
Thời gian tiếp tục chảy, tôi tiếp tục sống, tôi đôi khi cũng nghĩ lại “dự báo” của mình cách đó nhiều tháng, và tôi không còn cảm nhận được ngày tôi “tái sinh”, tôi không thấy một “cái tôi” mới được tái sinh, nó chỉ là một sự sống, đang sống, đơn giản và thường xuyên mới mẻ…