Hôm nay mình thấy một người có triệu chứng trầm cảm nhẹ, mình nghe người chia sẻ “cách” mà cuộc sống trong mắt của người ấy chuyển thành màu xám, đen tối, không còn bất cứ màu sắc nào, mình thấy thấu hiểu.
Trầm cảm – có những nỗi đau không thể lý giải bằng trí trí, bằng so sánh thường tình. Làm sao có thể giải thích được hay mô tả được cảm giác tất cả mọi thứ trong cuộc sống đều trở nên vô nghĩa, không còn ý nghĩa nào cả, kể cả sự tồn tại nhỏ nhoi cũng vô nghĩa? Làm sao có thể mô tả được trạng thái không còn năng lượng hay hứng thú nào với sự sống và cuộc đời?
Thế giới của trầm cảm – một thể giới mà dường như logic và lý trí khó vận hành một cách bình thường.
Và trầm cảm cũng không chỉ là thế, nó – giống như một giai đoạn trũng của một người. Có người thì ngắn vài tháng, có người thì dài tới vài năm hay chục năm, có người thì đi qua được nó, có người dai dẳng mắc kẹt dài lâu. Nhưng trầm cảm cũng là cách cuộc sống vận hành, mọi thứ đã diễn ra như vậy, nó tới lúc, mọi nhân duyên hợp lực đúng lúc nên mọi chuyện đã diễn ra như vậy. Chỉ có ta đi trên dòng sinh tử, ta sẽ thấy gì, học được gì về tình yêu thương, chân lý và sự thật qua đó?